Ka Nhits và niềm mong ước được sống với đúng bản thân mình.

Mọi chuyện bắt đầu khi Ka Nhits lên lớp 7. Đầu năm, trường THCS mà Nhits theo học tổ chức cuộc thi đá bóng nữ sinh giữa các lớp. Em cũng hào hứng tham gia.

Câu chuyện về cô bé Ka Nhits

Mọi chuyện bắt đầu khi Ka Nhits lên lớp 7. Đầu năm, trường THCS mà Nhits theo học tổ chức cuộc thi đá bóng nữ sinh giữa các lớp. Em cũng hào hứng tham gia.

Hôm đó, khoảng sân đất trước trường như vỡ ra bởi tiếng hò reo cuồng nhiệt. Bên ngoài, đám con trai Cơ Ho đứng vây thành vòng tròn cỗ vũ. Trong sân, 12 cô gái thi nhau rượt đuổi quả bóng da. Những cô gái Cơ Ho thường ngày mặc váy thố, để móng tay dài,… nhưng bước vào trận đấu đều trở nên táo tợn hơn hẳn.

Tới nửa hiệp đấu, Nhits bám sát khung thành đối phương và tung chân đá. Quả bóng vừa bay đi, một cánh tay phía sau đã túm cổ áo Nhits giật ngược lại, khiến mặt em đập thẳng xuống đất

"Không vào rồi, quả này không vào" - Một giọng nói thét lên bên tai em.

"Chính bạn đẩy tui, bạn chơi xấu, tui chưa làm gì bạn cả" - Nhits đáp trả, rồi một trận cãi vã lớn nổ ra.
Bạn gái kia nói em không phải là con gái nên không có quyền được tham gia trận bóng. Vì quá tức giận, em giơ tay đấm vào mặt đối phương. Đứa con gái gục xuống, oà khóc dữ dội. Cứ thế, Nhits bị miệt thị với những lời lẽ xúc phạm. Bao nhiêu tiếng chửi rủa ác ý hùa vào làm một, đổ dồn lên Nhits.

Từ năm 8 tuổi, Nhits đã theo bố bươn đồi, trèo vách đá nên đôi chân rắn rỏi hơn đá. Năm lên 9, em đã đi hết nương này đến bản khác lặt cà phê mướn cho người Kinh nên đôi tay nhanh hơn sóc. 12 tuổi, nếu giống tụi con gái Cơ Ho thì Nhits đã có ngực, đã bắt đầu có kinh nguyệt. Vậy mà, suốt lớp năm lớp 7, Nhits vẫn vậy. So với mặc váy thổ cẩm, em thích quần jean, áo rộng thùng thình hơn. Thay vì cột tóc lên cao để lộ khuôn mặt trái xoan, Nhits thích cắt tóc ngang tai như đám con trai làng Cơ Ho.

Vài ngày sau, tụi gái bản rủ nhau vào rừng tắm hồ Ka La. Dưới làn nước trong veo, chúng vui đùa và khoe nhau những đầu vú bắt đầu nở rộ.

"Sao ngực Nhits chưa nở?" - Chi thắc mắc.

"Chắc Nhits chưa dậy thì" - Thìm chêm vào.

"Nhưng cậu ấy khác lắm, chẳng thay đổi gì giống tụi mình???" – Những đứa con gái khác cũng nhao nhao.

"Tụi bay đừng nghĩ tào lao nữa, Nhits chưa dậy thì thôi!" - Thìm bênh vực.

Tối đó, trở về nhà, Nhits cởi bộ quần áo ra trước gương và tự hỏi bản thân liệu mình có phải là con gái. Nghĩ đến mình lì lợm, mê đá bóng, thích ngủ trong rừng như tụi con trai; lại mãi chẳng có ngực; Nhits nằm vật ra giường khóc nấc.

Mùa hè năm lớp 7, Nhits để tóc dài qua lưng, ngày ngày lủi thủi một mình băng qua con dốc để đi học rồi lại về nhà. Ngoài bản, người ta vẫn đồn đại chuyện Ka Dôi – mẹ của Nhits đẻ 3 đứa con thì đứa giữa bị "quỷ nhập", nam không ra nam, nữ không ra nữ, lấy điều đó để răn đe con cái: "Đừng đến nhà ấy, cũng đừng chạm vào người nó, thần linh giận". Nhiều hôm Nhits ra đường, tụi con nít túm tụm vây quanh, chửi bới, đánh đập em.

Một hôm, Nhits oà khóc, một mình băng băng đạp xe vào rừng. Đứng trên đỉnh đồi, Nhits đẩy chiếc xe đạp lao vun vút xuống vách. Chiếc xe bay tít lên trời xanh rồi… đùng… đùng…, một tiếng hét vang lên, Nhits ôm phía bên vai rách toạc, máu tươm ra đỏ ối, tưởng chừng đã chết nửa cuộc đời.

Đêm đó trở về nhà, điện thoại Nhits rung lên: "Hôm nay, tớ nghe tin cậu bị đánh? Có sao không? Mình lo cho cậu quá!". Em rưng rưng khóc. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất một người bạn học cùng từ lớp 5 dám đứng lên bảo vệ Nhits. Hôm đó, cậu đỡ hộ Nhits một cú tát. Bị bạn bè mắng chửi nhưng cậu mặc kệ, dắt Nhits trốn khỏi vòng vây. Cậu ấy tên là Sim, bằng tuổi và cùng lớp Nhits nên chứng kiến từng trận đòn của em. Sáng sáng, Sim theo chân Nhits đến trường, gói một đống bánh kẹo dưới hộc bàn kèm tấm thư: "Cậu không giống tụi con gái khác. Mình sẽ che chở cho cậu". Nhưng sang lớp 7, Sim theo bố mẹ lên rừng, cậu nghỉ học giữa chừng. Nhits lại một mình, trơ trọi. Nửa đêm, Nhits lật lại từng trang thư mà Sim viết, em gục xuống bàn, rấm rức khóc.

Ở trường, thi thoảng có vài trận ẩu đả nhỏ xảy ra. Hôm thì bị chọi đá, hôm thì bị giấu vở. Quá đáng hơn nữa, có đứa cầm bút bi đâm thẳng vào mu bàn tay em đến bật máu. Và chưa dừng lại ở đó, nó còn nói với Nhits lời cay độc: “Mày mà cũng xứng đáng được đi học à!”Bố mẹ Nhits bận bịu; bạn bè lại sợ vạ lây, chẳng ai dám đến gần nên em chẳng thể tâm sự với ai. Mỗi ngày ra đường đối với Nhits chẳng khác gì bước vào cánh cổng địa ngục mà em chỉ biết gồng mình lên chịu trận.

Sang lớp 8, một buổi chiều sau khi tỉnh giấc, Nhits nhìn xuống đũng quần sửng sốt: "Mẹ… Mẹ ơi… Con thành quỷ thật rồi". Nghe giọng con, Ka Dôi vội bỏ chiếc cào cà phê chạy vào phòng. Chị nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đã chảy thành hàng của con: "Sao vậy Nhits? Có chuyện gì vậy con?".

"Mẹ ơi! Con mọc cái gì rồi. Nó cứng cứng xương xương. Con không phải con gái, con là quỷ thật rồi!", Nhits bật khóc tức tưởi. Bất giác, linh cảm không lành chạy dọc sống lưng khiến Ka Dôi rùng mình. Chị cố giữ bình tĩnh hỏi Nhits: "Con bị thế này bao lâu rồi???"

“Hơn 3 tháng rồi, cứ lúc con ngủ dậy thì nó lại cứng lên! Con là con quỷ như dân làng chửi thật phải không mẹ?” – Nhits hỏi.

“Không… Mọi chuyện không sao cả. Mai mẹ đưa con đi viện, bác sĩ bốc thuốc hết ngay” – Ka Dôi an ủi con. Cứ thế, chị ôm Nhits vào lòng, hai mẹ con nức nở lên từng hồi.

Ngoài bản, nương cà phê đã vào độ chín đỏ, người Cơ Ho đã theo gia đình lên nương cả, để lại những mái nhà xám tro, cô đơn đến tội nghiệp.

Hai mẹ con đi thành phố khám bệnh.

Sáng hôm sau, Ka Dôi đi vay hơn 1 triệu đồng rồi chị dắt tay con bươn qua đồi, ra quốc lộ đón xe đi Sài Gòn. Bước ra đường, nhìn trăm toà nhà cao tầng san sát đến chóng mặt, Ka Dôi sợ. Lần đầu tiên xuống núi, hai mẹ con co người ngủ cả đêm trên băng ghế đá BV Nhi Đồng cùng chiếc bụng rỗng.

Bác sĩ xét nghiệm, thử máu, kiểm tra tâm lí cho Nhits. Sang ngày thứ hai thì gọi Ka Dôi vào phòng: "46 NST XY", "Là con trai, không phải con gái", "Dương vật phát triển ra từ âm đạo, tinh hoàn đảo ngược, ca phẫu thuật sẽ cần nhiều tiền lắm!". Mớ tiếng Kinh của bác sĩ qua tai Dôi tiếng được tiếng rớt nhưng chị vẫn hiểu. Bác sĩ nói xong, chị sụp người xuống đất. Ka Dôi bỗng nhớ về cái ngày Nhits chào đời. Hồi ấy, một bé gái sinh non với hai cục thịt dư lủng lẳng bên mạn sườn từng khiến chị e sợ. “Dân làng sẽ nói gì khi thấy dị tật của con đây? Người Cơ Ho rất coi trọng núi rừng, họ sẽ cho rằng Nhits của mẹ bị "quỷ nhập" mất?”. Nhiều đêm, Ka Dôi ôm Nhits, nghĩ con sẽ không sống nổi.

Vậy mà qua một tháng tuổi, Nhits bỗng lớn nhanh như thổi. Như biết phận cơ thể mình có khiếm khuyết, con bé chẳng bao giờ đòi mẹ mà mạnh mẽ bất diệt như cây rừng. Lớn lên, mỗi khi Nhits ra đường, dân làng lại xua đuổi "con quỷ", "con ma", "đừng chơi với mẹ con nhà đó",… Nhưng con bé luôn kiên cường nắm chặt tay mẹ: "Mẹ yên tâm, con có là quỷ thì con vẫn sẽ nấu cơm cho mẹ" – Nhìn con cười mà lòng chị đau nhói.

Vài ngày sau, một vị bác sĩ người Mỹ tiếp tục gọi 2 mẹ con vào phòng khám. Sau khi kiểm tra tâm lý cho Nhits một lần nữa. Bác sĩ khẳng định cô bé là con trai; nên nếu tiếp tục là con gái như hiện tại thì mai sau sẽ không thể có con, còn nếu muốn trở thành con trai một cách hoàn thiện thì cần phải phẫu thuật để có thể phát triển như bình thường. Chi phí phẫu thuật hết 120 triệu, số tiền này đối với hai mẹ con họ là quá cao.

Người Cơ Ho như Ka Dôi sống cả đời trên bản Kơ Nệt, uống nước suối Ka La, ăn cây cỏ rừng Plang. Vào mỗi tháng 3, họ mải miết đi đào hố cà phê cho người Kinh. Tháng 4, con gái theo mẹ dệt vải, con trai theo cha lên rừng, trèo vách đá để hái hoa lan. Mùa hạ về lại đi lặt cà phê, lặt lá chè, trồng ruộng, chăn trâu,… Cả đời họ không nhớ nổi mình đã trèo qua bao quả đồi, lội bao con thác, bươn bao bản nương, nhưng mặt tờ tiền 500 nghìn đồng thì họ chưa từng quen thuộc.

Vị bác sĩ nhìn đôi mắt sưng phồng của Ka Dôi, ông rút trong túi ra tờ tiền đô-la rồi dúi vào tay chị, động viên rằng nếu chưa thể phẫu thuật thì chị hãy đưa con đi cắt tóc, đặt cho con cái tên mới giống con trai hơn. Ka Dôi dắt tay con ra khỏi bệnh viện, đi lững thững, vô định trên những con đường đông nghịt xe cộ. Cuối buổi chiều, chị khựng lại trước cửa tiệm tóc. "Chú cắt sao cho con gái tôi thành con trai nhé!".Yêu cầu của chị làm anh nhân viên bất ngờ. Chàng nhân viên tỉ mẩn cắt những nhánh tóc bao nhiêu, Ka Dôi càng khóc to bấy nhiêu. Mái tóc dài qua lưng màu vàng cháy của con mà Ka Dôi luôn yêu thương. Từng lọn tóc rơi lả tả, chị nhặt nhạnh, bó lại thành chùm dài rồi cột lại bằng dây chun.

Rồi chị dắt con vào chợ. Đứng trước quầy hàng quần áo, chị vuốt mớ tóc con của Nhits rồi cười mỉm: "Con chọn 3 bộ đồ con trai con thích đi. Từ nay, Nhits của mẹ không phải là con gái nữa nên mẹ gọi con là Gia Khôi. Con là con trai của mẹ nhé…". Nhits cũng ri rỉ nước mắt. Ngoài đường, trời Sài Gòn kéo mưa, xám xịt.

Sáng hôm sau, 2 mẹ con dậy sớm bắt chuyến xe đầu tiên về bản. Chị nắm chặt tay Nhits bước đi trên những quả đồi vẫn còn im lìm ngủ. Trong lòng chị mơn man một cảm giác hạnh phúc khó tả, như thể mình vừa sinh ra Nhits thêm lần nữa. Sang ngày thứ hai, Nhits đã tự mình băng đồi đi học. Giữa tiết sinh hoạt, cô giáo xuống chỗ Nhít, dắt cậu lên bảng: "Các em từ nay gọi Nhits là Gia Khôi. Dù có chuyện gì thì chúng ta vẫn phải tôn trọng bạn nhé", cả lớp ào ào vỗ tay. Xóm làng dần dà quen hơn với hình ảnh cậu con trai sáng bươn rừng đi học, chiều lên nương trồng cà phê. "Giờ mới giống nó đó", "Đẹp trai hơn khi làm con gái nhiều"… lời dân bản tấm tắc khen khiến Khôi cười cả đêm.

Một tối kinh hoàng của Gia Khôi

Hôm đó, cậu xin mẹ xuống nhà thờ Ka La chơi. Khôi mặc nguyên bộ đồ mới, đạp uen thuộc chiếc xe qra khỏi bản. Trên cao, trăng tròn vành vạch, vắt mình qua những ngọn thông. Sau buổi lễ, cả đám bạn ríu rít ra về, tiếng cười đùa lúc to lúc nhỏ vang khắp đường. Đến giữa cánh đồng, ba cái bóng đen từ trong bụi dã quỳ phóng ra như mũi lao, bay thẳng tới xe rồi đạp Nhits ngã xuống. Đám bạn đứng xa thấy vậy nên sợ sệt rồi bỏ chạy.

Một tên ghì tay Khôi, lật ngược ra sau lưng rồi đè xuống đất. Hai tên còn lại thân người mập ú, ngồi hẳn lên bắp chân Nhits. Ba bọn chúng đấm liên hồi vào mặt em: "Chính mày là con quỷ bê đê ở Kơ Nệt", "Cởi quần nó ra xem nó đi thành phố làm cái gì trong đó". Vừa nói chúng vừa kéo chiếc áo thun đứt thành từng mảnh.

"Dừng lại… Dừng lại đi mà…" - Khôi run rẩy, cố đẩy chúng ra để bỏ chạy nhưng một tên đã cầm khúc cây to đập vào bụng, vào cánh tay, vào bắp chân khiến cậu ngã quỵ. Khôi nghe tiếng xương mình kêu lên răng rắc từng hồi, vỡ vụn. Máu túa ra từ bên tai xuống má, qua môi. Tay bên phải, bên trái, dưới bụng, ngang chân,… tất cả đều đang chảy máu ròng ròng. "Làm ơn, ai đó cứu cháu với…", Khôi khóc. Bọn chúng tiếp tục gầm thét lên dữ dội những lời thâm độc. Khôi chỉ còn thều thào: "Ai đó cứu cháu với", rồi thiếp đi.

Trên những bậc ruộng thoai thoải, cậu loáng thoáng thấy mình bị xách ngược lên như xách một con lợn đang vào buổi hành quyết. Tiếng cây gỗ đập vào tay vẫn kêu lên chanh chách và những liếp lá lúa vươn dài cũng bắt đầu cắt vào da thịt cậu theo mỗi bước chúng đi. Khôi mơ màng, chẳng còn nhớ mình đã bị lôi đi bao lâu, bao xa.Tới bờ mương, chúng ném Khôi xuống đất như ném một bao bông. Rồi một tên đè hẳn lên người cậu, túm tóc: "Giờ kêu đi. Kêu to lên. Kêu cho người ta tới đây cứu mày". 5 móng tay sắt lẹm như lưỡi mác của hắn bấu vào da đầu Khôi đến bật máu. Tên còn lại chèn hai cánh tay nữa đè chặt thêm lên đầu cậu. Chúng nhấn Khôi chúi xuống bùn và cười hả hê với nhau, một giọng cười đầy độc địa.

Chúng lôi đầu Khôi lên, rồi dìm xuống, lôi lên, rồi lại dìm xuống… Mỗi lần như thế chúng lại nhấn càng sâu hơn, càng tàn nhẫn hơn. "Mày đi chết đi!". Bùn tràn lên mặt, vào miệng, ngập trong cuống họng, lấp đầy bụng, phổi, ruột, gan, tim… Khôi há miệng ra, mùi tanh của máu trộn lẫn bùn túa ra như thác. "Mẹ… Mẹ ơi… Cứu con… Mẹeee"- Cậu ú ớ gào lên cho đến khi tiếng kêu bay qua khỏi cánh đồng, im bặt.

Phía trên cao, chiếc điện thoại sáng trưng đã che mờ ông trăng. Thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo hoà trộn cùng tiếng cười khanh khách: "Từ mai cả trường sẽ được xem đoạn phim này. Con quỷ cái!". Và cuối cùng, đường chỉ quần bị xé toạc cũng vang lên. Tiếng đường chỉ mềm mại, nhẹ nhàng như tiếng khung cửi lúc mẹ Khôi ngồi dệt vải, bồi thêm cho thứ âm thanh hoang dại ấy. Chiếc quần thun đẫm máu đã bị xé làm đôi, rách tươm. Cơ thể Khôi đầy máu, cậu nằm vật ra giữa vũng bùn. Máu túa ra ướt sũng chiếc áo, chiếc quần, bông lúa.

"Đêm đó, em chẳng còn đau đớn nữa. Đứng trên cầu chỉ ước được nhảy xuống để chết đi. Em biết rằng mình có thay đổi bộ dạng thế nào đi nữa thì họ cũng không tha cho mình. Mỗi ngày sống trong địa ngục thì chết có phải kết thúc tất cả không?" - Khôi nức nở kể lại.

Những điều khiến Khôi đau lòng liệu còn tiếp diễn?

Kỳ học tiếp theo ở trường của Khôi khá yên bình. Trừ vài trận cãi cọ vặt vãnh, cậu đã có thêm nhiều người bạn mới. Sáng đi học, chiều Khôi đi đào hố cà phê, cắt cỏ, trồng chuối, lội mương nước và mang về nhà giỏ cua mướt thịt. Tháng 3, năm học lớp 9 của Khôi bắt đầu bằng mùa mimosa vàng óng núi đồi.

8/3 năm đó, Ka Dôi cùng các chị em xuống núi vui chơi. Hôm đó, những người phụ nữ nhảy nhót vui vẻ giữa buổi tiệc rượu. "Người ta quay clip rồi đăng lên mạng nói này nói nọ, chửi bới cả chị với Khôi. Chị xem xong mới phàn nàn, mắc công họ nhắc lại chuyện Khôi, thằng bé đọc được sẽ buồn" - Ka Dôi kể.

Hai hôm sau, cả nhà Ka Dôi đang ngồi quây quần bên mâm cơm chiều thì một tốp người ầm ĩ kéo đến. Khôi không đếm xuể là bao nhiêu. Những người đàn ông lực điền cầm trên tay khúc gỗ, vung chân đạp cái cổng rào yếu ớt khiến nó đổ sầm xuống. Khuôn mặt họ đỏ au vì tức giận. "Nó đó. Nó hôm bữa chửi em. Bảo em đĩ này đĩ nọ", người đàn bà đứng giữa lên tiếng rồi người đàn ông chạy ào vào nhà, nắm tóc Dôi kéo ra trước cửa nhà.

"Này thì chửi vợ tao… Này thì chửi vợ tao", ông vừa chửi vừa vung những quả đấm như búa tạ xuống đầu. Đau đớn, Dôi nằm gục, chịu trận. Dân bản đứng vây thành vòng tròn, đông nghịt.. Người đàn bà vẫn tiếp tục chửi lớn trong khi tốp đàn ông ồ ạt sấn tới như vũ bão. Bố của Khôi chỉ kịp can ngăn thì cũng bị bóp cổ xách lên. Ba đứa trẻ trong nhà sợ hãi khóc thét.

Hôm ấy, Khôi chạy ra nắm vạt áo từng người Cơ Ho, nài nỉ: "Ai đó giúp mẹ cháu với", nhưng tất cả chỉ ái ngại nhìn cậu bé ma không ai dám đứng ra. Họ, hôm qua vẫn đi chung con đường với Khôi, giờ lại vô tâm đến tàn nhẫn. Đánh một hồi, người đàn ông thả Dôi xuống đất, đi sang túm cổ Khôi rồi xách lên trước cửa nhà: "Mày là con quỷ bê đê do nó đẻ ra phải không?". Ông ta chỉ tay sang Ka Dô đe doạ: "Tao nói cho cả nhà mày biết, đã sinh 3 đứa con, quỷ không ra quỷ, người không ra người thì nên biết thân biết phận". Nói rồi, lão đấm đá, dẫm đạp lên Khôi.

Khôi gục xuống, rỉ khóc: "Có phải con trở thành con trai, đó là cái tội không mẹ?". Lần đầu tiên, sau chiếc áo rách, Dôi thấy những vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên cơ thể con. Vết trên vai hình ngôi sao, vết ngang khuỷu tay, vết giữa lưng đan hình chữ X…, tim chị thắt lại. Một sự đau đớn không lời khiến chị đứng dậy, quệt sạch nước mắt, nói lại: "Dù nó là gái hay trai, thì nó vẫn là con của tôi, tôi tự khắc biết nuôi thế nào". Lúc ấy, bàn tay nhỏ xíu của Khôi chợt ấm áp lạ kỳ trong tay mẹ. Cậu ngước nhìn mẹ, nước mắt từ từ lăn xuống đôi gò má đen sạm. Không còn đau khổ. Không còn tổn thương. Không còn nghe thấy đám đông sỉ vả xa gần nhỏ to. Đoàn người hả hê đã kéo nhau ra về, dân làng cũng vãn ra sau con dốc…

Ngày chia tay, Khôi gửi lại quyển nhật ký rồi thỏ thẻ với tôi: "Anh mang về Sài Gòn, giúp em gửi đến với quỹ Thiện Nhân-Trần Mai Anh. Ở đây, họ làm thất lạc mất.". Trong sấp giấy được xé ra từ những cuốn tập cũ là 15 năm cuộc đời đầy máu và nước mắt của Khôi.

Sang năm Khôi lên lớp 10, liệu em sẽ còn đi học? Ở ngôi trường mới, em sẽ đối diện với những gì? Những cuộc ẩu đả? Cãi vã? Hay bạo hành?… "Đợt này, chị nhất quyết bán hết bò, bán hết cà phê, đưa Khôi xuống Sài Gòn để người ta cho nó làm con trai. 120 triệu thì chắc cần nhiều bò, nhiều rẫy cà phê lắm hả em?" - Ka Dôi hỏi tôi. "Quỹ Thiện Nhân - Trần Mai Anh hứa với em tháng 11, nếu có đủ tiền thì họ sẽ giúp em được phẫu thuật miễn phí. Nhưng nếu không được, trong khai sinh em vẫn còn là con gái thì sang năm vẫn phải mặc áo dài đi học. Con trai mà mặc áo dài, có giống con quỷ quá không anh???", Khôi nhìn quyển nhật ký, nhìn tôi, em mỉm cười.

 

Chúng con cũng cần một mái nhà

Hãy giúp Thiện Nhân trở thành bé trai đúng nghĩa!

Hãy giúp Thiện Nhân trở thành bé trai đúng nghĩa!

​​​​​​​Ngày Thiện Nhân chào đời, gia đình chưa kịp vui mừng thì nhận được tin rằng bác sĩ không thể phân biệt được giới tính của em. Khi vừa đỡ em ra khỏi bụng mẹ, nếu muốn xác định giới tính của em thì bắt buộc phải lấy máu xét nghiệm. Mà lúc đó, em nhỏ bé thế, chẳng ai nỡ lấy máu của em, vậy nên bác sĩ bảo cứ để mẹ nuôi em thêm vài tháng nữa. Được chăm sóc tới tháng thứ 3, mẹ cho em đi xét nghiệm và bác sĩ xác định giới tính của em là nam. Không chỉ vậy, Thiện Nhân còn mắc căn bệnh lỗ tiểu thấp thể nặng, tinh hoàn của em bị lạc chỗ và gây rối loạn về sự phát triển giới tính.

Cùng giúp Khánh Minh được trở thành ’người bình thường’

Cùng giúp Khánh Minh được trở thành ’người bình thường’

Khánh Minh được sinh ra vào một ngày tháng 4 đẹp trời. Vậy mà khi em vừa chào đời, cha mẹ như “chết lặng” khi biết cậu con trai của mình mắc một chứng bệnh kỳ lạ. Toàn bộ vùng kín của em bị dính lại thành cục, lộ ra những khối nhầy lớn đầy máu. Dị dạng bất thường này khiến em không thể tiểu tiện và đại tiện riêng biệt mà phải chung một đường.

Phạm Trần San Ny - “hạt cát” bé bỏng với sức mạnh phi thường

Phạm Trần San Ny - “hạt cát” bé bỏng với sức mạnh phi thường

Bậc cha mẹ nào cũng mong muốn con mình sẽ trở nên tài giỏi, nhưng chị Trần Minh Thức và anh Phạm Văn Thứ thì khác, họ chỉ muốn con mình được bình yên trưởng thành nên đã đặt tên cho bé là San Ny, nghĩa là hạt cát bé bỏng. Khi vừa sinh ra, bác sĩ chẩn đoán và kết luận cậu bé bị khá nhiều căn bệnh như thoát vị cơ hoành, lỗ tiểu thấp, tinh hoàn ẩn, phổi thiểu sản, … Trẻ em bị thủng cơ hoành nặng ở Việt Nam thường ít có cơ hội sống sót, bởi có rất nhiều diễn biến khó lường. Cha mẹ của bé cũng không thể hiểu tại sao con mình lại mắc nhiều bệnh đến thế, thế nhưng sức mạnh phi thường của Phạm Trần San Ny đã giúp em vượt qua những điều ấy một cách bền bỉ, mạnh mẽ.

QUYÊN GÓP
ĐỂ TẠO NÊN ĐIỀU KÌ DIỆU

Tham gia cùng Thiện Nhân & Friends để đem sự màu nhiệm đến cuộc sống của những em nhỏ bị tổn thương

THAM GIA CÙNG CHÚNG TÔI

Danh sách quyên góp

Vui lòng liên hệ quỹ để truy xuất thông tin quyên góp